Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Hoa gió

Hoa gió

Kim Anh -  Đại học Sài Gòn 

Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi chợt nhớ về những kỷ niệm xưa cũ...

Chiều nay, khi đi vào cổng sau của trường Đại học Sài Gòn, ngôi trường tôi theo học suốt 4 năm nay. Liệu tôi còn gắn bó với ngôi trường này trong thời gian bao lâu, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ tạm biệt ngôi trường thân yêu này rồi.
Bước vào trường, tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy rất nhiều trái chò nâu đang rơi xuống, đầy ắp cả sân trường. Một khung cảnh thật đẹp. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh này 11 năm trước, nó thật tuyêt đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Tôi vội nhặt thật nhiều, thật nhiều, nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác được làm chị khi lần đầu tôi gặp em trai của mình 11 năm về trước.
Lần thứ 2 tôi đặt chân lên Tp. HCM là lúc mẹ tôi sinh em bé. Em được sinh ra ở bệnh viện HV, nơi mà cách đây 10 năm tôi cũng được sinh ra. Ba chở tôi đến thăm mẹ và em trai, dì hai cũng ở đây để lo cho mẹ tôi. Đây là lần đầu tôi được đi thang máy, được ngắm nhìn thành phố. Khi đến nơi nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn, lâu lâu nó lại cười. Em cười thật đẹp, nụ cười sung sướng của một đứa bé khi bước vào cuộc sống mới, được gặp ba, mẹ và cả chị hai nữa. Lúc ấy dì hai của tôi trêu tôi rằng: "Có em trai rồi ba, mẹ sẽ cho con sống ở bụi rơm, để nhà cho em ở, sắp ra rìa rồi con”. Tôi khóc rất nhiều phần vì giận dì, phần vì nhớ mẹ, nhớ em. Nhưng khi tôi quay lại nhìn thấy em đang cười với mình, nụ cười của đứa bé mới ba ngày tuổi. Tôi nín khóc.
Từ đây mình đã có em, có em rồi thì phải biết thương em. Ra “bụi rơm” ở thì sao chứ, miễn là có em là được rồi. Lúc ấy ba nói rằng: "Ba có cái này muốn cho con xem, nín đi con". Tôi đi theo ba, đi mãi đến phía sau của bệnh viện. Một hình ảnh thật tuyệt trước mắt tôi, giống như cảnh thần tiên vậy. Mắt tôi đang nhìn thấy thật nhiều chiếc chong chóng đang bay từ trên trời xuống, nó xoay vòng rồi rơi xuống, rất nhiều, rất đẹp. Rồi ba nhìn tôi cười thật tươi, nhìn nụ cười ấy tôi chắc rằng mình sẽ không phải ra “bụi rơm” ở đâu.
-    Ba ơi những chiếc chong chóng này gọi là gì vậy, sao nó từ trên trời rơi xuống?
-    Con thấy nó như thế nào?
-    Ba ơi con thấy nó giống những cánh hoa mà gió mang đến. 
-    Đây là cây chò nâu. Vừa  nói ba vừa chỉ vào cái cây thật to cao, cao lắm.
-   Còn đây là trái của cây đó đang rơi xuống. Con thấy không trái chò nâu có hai cánh giống như cánh chim vậy. Chính mẹ của nó cho nó đấy với hi vọng nó sẽ bay thật cao, thật xa, tìm cho mình một vùng đất thật tốt để này mầm và lớn lên cao, to giống như mẹ của nó vậy.
Hoa gió, Bạn trẻ - Cuộc sống, hoa gio, cho nau, gioi tre, tinh yeu gioi tre, hanh phuc, yeu thuong, ban tre cuoc song, bao
Nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác của 11 năm về trước (Ảnh minh họa)
Đúng là những chiếc chong chóng rơi từ cây này, cây thiệt cao thiệt to, những chiếc chong chóng vẫn cứ xoay quanh nó rồi rơi xuống. Tôi nghĩ, chắc cây chò nâu sẽ nhớ con của nó lắm.
-    Vậy chắc nó nhớ mẹ của mình lắm, mẹ của nó cũng sẽ nhớ nó nữa!
-    Đó là quy luật, cây chò nâu này đã đứng ở đây rất lâu rồi, nó đã trưởng thành từ lúc còn là những hạt nhỏ như thế này, nó cũng đã từng được bay cao bay xa, vượt qua nhiều khó khăn để lớn thành một cây cao, to và nó cũng muốn con của nó được như vậy, phải bay thật cao, thật xa mới biết được thế giới này như thế nào, rộng lớn ra sao. 
-    Rồi nhỡ như nó gặp mưa, bão thì sao? 
-    Nó sẽ phải tự học cách để tồn tại, dù như thế nào đi nữa nó cũng đã có đôi cánh do mẹ nó cho rồi còn gì. Nó sẽ tự lớn lên, trở thành những cái cây to lớn rồi sau đó lại tiếp tục tạo ra những đứa con, những đứa con này sẽ có đôi cánh, sẽ bay cao và xa hơn nó nữa. 
-    Sau này con cũng sẽ bay như nó, con có cánh mà ba. Vừa nói tôi vừa vẫy đôi tay của mình. 
-    Trời tối rồi nhặt lẹ lên đi con.
Tôi cố gắn nhặt thật nhiều, thật nhiều, những trái chò nâu cứ lặng lẽ xoay vòng, rồi rơi xuống. Lần này những chiếc chong chóng sẽ bay cùng tôi. Khi ba dắt tôi đi, tôi vẫn quay lại nhìn những chiếc chong chóng biết bay. Tôi nói: Ba ơi con gọi nó là hoa gió nha!. Ba lại cười và nói: ‘Ừ, gọi là hoa gió”.
Đến bây giờ tôi đã 21 tuổi, em trai cũng đã lớn. Còn ba, mẹ thì mái tóc đã nhuốm màu theo những ngày tháng vất vả lo cho chị em tôi. Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi nhặt thật nhiều, thật nhiều. Cánh hoa của gió cứ bay xung quanh tôi. Hãy cùng tôi đến ngôi nhà ấm cúng của mình. Về Long An nhé những trái chò nâu biết bay.