Một số đặc điểm tự nhiên, chính trị, văn hoá,
xã hội
của các nước Châu Phi
1. Điều kiện tự nhiên
Châu
Phi ở phía Tây Nam đại lục Á – Âu, nằm trên trục đường giao thông quốc tế từ
phía Đông sang phía Tây, là cầu nối của ba lục địa châu Á, châu Âu và châu Mỹ,
nối liền Đại Tây Duơng với Ấn Độ Dương.
Châu
Phi được bao bọc đa phần bởi các đại dương lớn với độ dài của đường bờ biển là
26.000km. Ở phía Bắc, châu Phi tiếp giáp với Địa Trung Hải, phía Tây với Đại
Tây Dương, phía Đông là Ấn Độ Dương và ở phía Đông Bắc, châu Phi tiệm cận với
khu vực Trung Đông, tách với bán đảo Ả – rập bởi Hồng Hải.
Châu
Phi là lục địa lớn thứ ba trên thế giới, sau châu Á và châu Mỹ, với diện tích
trên 30 triệu km².
Do
có vị trí khá đối xứng nhau về hai bán cầu Bắc và Nam, khí hậu của châu Phi có
thể được chia làm sáu vùng chính.Trước tiên là khu vực trung tâm gần xích đạo
và Ma-đa-gat-xca có khí hậu đặc trưng nhiệt đới nóng ẩm, với lượng mưa lớn và
nhiệt độ cao quanh năm. Tiếp đó là hai vành đai nhiệt đới ở phía Bắc và Nam với
khí hậu savan, nhiệt độ cao và lượng mưa phân bố chủ yếu vào mùa hè. Tiến về
hai cực là vùng khí hậu thảo nguyên nửa sa mạc, với lượng mưa cũng tập trung về
mùa hè nhưng hạn chế hơn. Giáp với hai khu vực này là vùng khí hậu sa mạc đặc
trưng với sa mạc Xa-ha-ra ở phía Bắc và sa mạc Kalahari ở phía Nam. Tận cùng
của hai vùng sa mạc này là vành đai khí hậu thảo nguyên bán sa mạc với lượng
mưa tập trung về mùa đông. Cuối cùng ở hai cực Bắc và Nam của châu lục là những
dải dất hẹp có khí hậu cận nhiệt đới kiểu Địa Trung Hải với thời tiết ôn hòa.
Do có sự phân chia của điều kiện tự nhiên và các vùng khí hậu theo khu vực địa
lý như vậy đã ảnh hưởng phần nào đến sự phân hóa về kinh tế của các nước trong
mỗi khu vực, dẫn đến có nước có nhiều thuận lợi để phát triển các ngành nông
nghiệp, thủy sản… nhưng đồng thời cũng tồn tại nhiều quốc gia không thể tự đảm
bảo các nhu cầu thiết yếu của mình về lương thực thực phẩm.
Châu
Phi có nguồn tài nguyên tự nhiên rất phong phú với nhiều nguyên liệu quan trọng
có trữ lượng lớn trên thế giới. Trong 50 loại khoáng sản chủ yếu của thế giới
thì châu Phi có trữ lượng đứng đầu thế giới đến 17 loại: 90% kim cương (tập
trung ở Cộng hòa Dân chủ Công-gô, Nam Phi, Namibia, Ăng-gô-la, Ghana), 87%
cobalt (Cộng hòa Dân chủ Công-gô), 67% vàng, hơn 70% mangan và photphat, 37%
uranium, 87% lithium, 54% crom, 21% đồng và boxit….Ngoài ra, châu Phi còn có
trữ lượng lớn về dầu mỏ và khí đốt ở An-giê-ri, Ni-giê-ri-a, Ăng-gô-la, Li-bi,
Ga-bông, Cộng hòa Công-gô… Hơn
nữa, với hệ thống sông hồ dày đặc, châu Phi còn có tiềm năng rất dồi dào về
thủy điện, chiếm 35,4% tiềm năng toàn thế giới. Tuy nhiên, nguồn tài nguyên
phân bố không đồng đều, một số nước rất giàu tài nguyên khoáng sản chiến lược
như kim cương, vàng, uranium tập trung ở các nước phía Nam châu Phi, dầu mỏ ở
khu vực Bắc Phi và Tây Phi. Ngược lại, những nước ở Trung và Đông Phi lại rất
nghèo, nguồn tài nguyên nghèo nàn, thậm chí không có đường ra biển nên gặp
nhiều khó khăn trong giao lưu buôn bán.
Với
những điều kiện tự nhiên phong phú, các quốc gia châu Phi hoàn toàn có khả năng
phát triển nền kinh tế nếu biết kết hợp và sử dụng một cách hợp lý các lợi thế
của mình.
2.
Đặc điểm văn hoá xã hội
-
Về
lịch sử
Châu
Phi là lục địa có lịch sử lâu đời và các vùng cao nguyên miền Nam châu Phi đuợc
coi là nơi sinh sống đầu tiên của loài người trên Trái Đất cách đây 2 – 5 triệu
năm.
Thế
kỷ 16 – 17, người châu Âu bắt đầu công cuộc khai phá châu Phi. Năm 1482, người
Bồ Đào Nha đã thiết lập trạm thương mại đầu tiên dọc theo bờ biển Ghi-nê ở Elmina (thuộc lãnh thổ Ghana) với các
hàng hóa được trao đổi chính là vàng, ngà voi và hồ tiêu.
Trong
các thế kỷ 18 – 19, do nhận thấy nguồn tài nguyên giàu có của lục địa này, các
nước châu Âu bắt đầu đẩy mạnh các cuộc khai phá châu Phi, đến cuối thế kỷ 19,
hầu như toàn bộ châu Phi đã bị làn sóng thực dân châu Âu đô hộ, trong đó hai
thực dân lớn nhất là Pháp và Anh.
Pháp
đô hộ chủ yếu ở phía Tây và Tây Bắc lục địa, chinh phục các nước như châu Phi
xích đạo, Ca-mơ-run, An-giê-ri, Ma-rốc và Tuy-ni-di…
Anh
chủ yếu đô hộ khu vực Đông và Nam châu Phi, bao gồm các nước như Xu-đăng,
Xô-ma-li, Uganda, Kê-ni-a…và một số nước ở Tây Phi như Găm-bia, Sierra Leon,
Ni-giê-ri-a…
Tuy
xuất hiện ở châu Phi sớm nhất nhưng người Bồ Đào Nha chỉ đô hộ một phần nhỏ ở
châu Phi là các nước Ghi-nê, Ăng-gô-la, Mô-dăm-bích và một số đảo ở bờ biển Tây
Phi; Bỉ chiếm giữ Công-gô, Ru-an-đa và Bu-run-di; Tây Ban Nha chiếm một phần
Ghi-nê, một phần sa mạc Xa-ha-ra, lập chế độ bảo hộ một phần lãnh thổ Ma-rốc.
Ngoài ra Đức, Italia cũng chiếm cho mình một số vùng đất ở khu vực Tây, Nam và
Đông châu lục.
Chính
cách chính sách áp đặt phân chia biên giới lãnh thổ, áp bức bóc lột, chia để
trị mà chủ nghĩa thực dân để lại là nguyên nhân sâu xa dẫn đến các tranh chấp,
xung đột ở châu Phi mà hậu quả nặng nề của nó còn để lại cho đến ngày nay.
Thế
kỷ XX là thời kỳ của quá trình đấu trành giành độc lập của các quốc gia Châu
Phi. Một vài quốc gia đã bắt đầu độc lập từ đầu thế kỷ 20. Tuy nhiên, chỉ đến
sau chiến tranh Thế giới thứ hai, cùng với sự hình thành của phe xã hội chủ
nghĩa, sự suy yếu của chủ nghĩa thực dân, sự phát triển mạnh mẽ của phong trào
đấu tranh giải phóng dân tộc trên toàn thế giới, thì các nước châu Phi mới thực
sự bắt đầu quá trình giành lại độc lập từ tay các đế quốc thực dân châu Âu.
Nhờ
quá trình đấu tranh giành độc lập, đến nay, tất cả 53 nước châu Phi đều là các
quốc gia độc lập.
-
Về dân cư
Dân cư châu Phi rất đa dạng, bao gồm trên 1.000 nhóm nhỏ
khác nhau. Ở Bắc Phi chủ yếu là người A-rập, ở phía Nam Sahara chủ yếu là các
tộc người Phi da đen. Ngoài ra còn có một bộ phận người gốc châu Âu và châu Á
sống ở các nước có khí hậu cận nhiệt đới.
Năm
2007, dân số châu Phi ước tính đạt trên 973 triệu người, chiếm 14% dân số thế
giới, đứng thứ hai sau châu Á, mật độ dân số là 32,27 người/km².
Dân
số châu Phi tăng trưởng nhanh, hiện nay đạt khoảng 1,8% năm và được dự đoán sẽ
tiếp tục tăng nhanh trong thời gian tới. Ước tính đến năm 2015, dân số châu Phi
sẽ đạt khoảng 1.050 triệu người.
Bảng: Các
nước có dân số lớn nhất Châu Phi năm 2007
STT
|
Nước
|
Diện tích
(km2) |
Dân số
(người) |
1
|
Ni-giê-ri-a
|
923.768
|
146.255.312
|
2
|
Ê-ti-ô-pi-a
|
1.127.127
|
82.544.840
|
3
|
Ai-cập
|
1.001.450
|
81.713.520
|
4
|
CHDC Công-gô
|
2.345.410
|
66.514.504
|
5
|
Nam Phi
|
1.219.912
|
48.782.756
|
6
|
Xu-đăng
|
2.505.810
|
40.218.456
|
7
|
Tan-da-ni-a
|
945.087
|
40.213.160
|
8
|
Kê-ni-a
|
582.650
|
37.953.840
|
9
|
Ma-rốc
|
446.550
|
34.343.220
|
10
|
An-giê-ri
|
2.381.740
|
33.769.668
|
Nguồn: CIA World
Fact Book
-
Về ngôn ngữ
Về
mặt ngôn ngữ, các bộ tộc châu Phi đều có thổ ngữ riêng, nhưng về chữ viết thì
chỉ có chữ Ả - rập ở Bắc Phi, Amharique ở Ethiopia, Swahili ở Đông Phi và
Africaner của người Boer tại Nam Phi. Các ngôn ngữ châu Âu cũng có ảnh hưởng
đáng kể: tiếng Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha được coi là ngôn ngữ chính
thức tại một số nước do kết quả của quá trình thực dân hóa.
-
Về tôn giáo
Tính
chất đa dạng về văn hóa của các bộ tộc đã dẫn đến các hình thức tín ngưỡng ở
châu Phi cũng rất phong phú, bắt rễ lâu đời trong đời sống của các dân tộc và
còn ảnh hưởng sâu rộng đến ngày nay. Từ thế kỷ thứ 15, đạo Hồi bắt đầu xâm nhập
vào châu Phi từ phía Bắc, đến thế kỷ thứ 16 là sự xuất hiện của đạo Tin lành và
đạo Thiên chúa cùng với quá trình bành trướng của chủ nghĩa thực dân châu Âu.
Hiện nay có khoảng 40% dân số châu Phi theo đạo Hồi, tập trung phần lớn ở khu
vực Bắc Phi, 40% theo đạo Tin lành và đạo Thiên chúa, còn lại 20% dân số chủ yếu
theo các tôn giáo châu Phi bản địa, đuợc gọi là đạo Cổ truyền hay Vật kinh
giáo, là những tôn giáo có xu hướng tiến hóa quanh thuyết vật kinh và tục thờ
cúng tổ tiên.
Chính
các đặc điểm đa dạng về dân cư, văn hóa, tôn giáo này của châu Phi đã khiến cho
châu lục này có một sự đa dạng hóa về nhu cầu tiêu dùng, có tác động lớn đến sự
phát triển kinh tế chung của toàn châu lục và tạo nên một sức hấp dẫn đặc biệt
đối với phần còn lại của thế giới. Ngược lại, các đối tác bên ngoài cũng cần
phải nghiên cứu rất kỹ các đặc điểm nói trên để có thể đáp ứng nhu cầu của một
thị trường vô cùng rộng lớn nhưng lại hết sức phức tạp này.
- Chính trị - xã hội
Bước
vào thập kỷ 90 của thế kỷ XX, các xung đột khu vực ở châu Phi đã dần được hòa
dịu. Tuy nhiên, một số điểm nóng mới đã xuất hiện, các xung đột nội bộ, mâu
thuẫn sắc tộc – tôn giáo, tranh giành quyền lực lại bùng nổ ở nhiều nơi.
Từ
năm 1990 đến nay đã có hơn 40 quốc gia châu Phi thực thi chế dân chủ đa đảng,
thông qua việc sửa đổi Hiến pháp, điều chỉnh cơ cấu lãnh đạo, tiến hành các
cuộc bầu cử tự do. Việc chuyển đổi này có mặt tích cực là giảm thiểu được chế
độ độc tài quân phiệt tại các nước châu Phi, phát huy các tiềm năng sẵn có, tạo
điều kiện thúc đẩy kinh tế phát triển. Tuy nhiên, việc áp đặt những giá trị dân
chủ theo mô hình phương Tây vào các quốc gia kém phát triển, trình độ dân trí
thấp, tập quán chính trị lạc hậu với những đặc thù văn hóa riêng không những
mang lại kết quả khả quan mà còn đẩy nhiều nước châu Phi vào tình trạng bất ổn
định hơn. Sau nhiều thập kỷ dưới chế độ độc tài, khi chuyển sang dân chủ đa
nguyên đa đảng, ở châu Phi đã xuất hiện hàng loạt các đảng phái hoạt động theo
tiêu chí địa phương, tôn giáo, bộ tộc. Những mâu thuẫn, thù địch giữa các bộ
tộc, tôn giáo và tranh chấp lãnh thổ, biên giới quốc gia lại được dịp bùng
phát. Nhiều cuộc nội chiến, xung đột sắc tộc, tôn giáo và các cuộc chiến tranh
đã nổ ra tại Xu-đăng, Xô-ma-li, Ethiopia, Trung Phi, Ăng-gô-la, Burundi,
Li-bê-ria, khủng hoảng vùng Hồ lớn….đã một lần nữa tàn phá nền kinh tế các nước
này, tác động tiêu cực đến tình hình chính trị và môi trường phát triển kinh tế
của châu Phi.
Bên
cạnh đó, vẫn xuất hiện một số quốc gia có những bước đi thận trọng, khôn khéo
trong cải cách, tránh được vòng xoáy của bạo lực, xung đột và duy trì được ổn
định, tăng trưởng như Cộng hòa Nam Phi, Namibia, Ma-rốc, Tuy-ni-di, Xê-nê-gan,
Ai Cập….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét